vợ tôi mỗi ngày đều giả nghèo
Chán vợ - Tôi và vợ đều 31 tuổi, có con trai hơn hai tuổi, vợ chồng quen nhau từ hồi sinh viên. Hạnh phúc mỗi ngày của tôi tính từ lúc vợ ngủ Tôi 32 tuổi, sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo miền Trung. Tôi lấy vợ được 3 năm sau 4 năm yêu và tìm hiểu, giờ có con
Chương 42: Bỏ rơi vợ con MỖI NGÀY BÀ XÃ ĐỀU GIẢ NGHÈO 老婆每天都在装穷 Tác phẩm: Mỗi ngày bà xã đều giả nghèo Tác giả: Kiến Kình Lạc (见鲸落) Thể loại truyện: Nguyên sang , bách hợp, hiện đại, đô thị tình duyên, hào môn thế gia Nhân vật chính: Vu Tư Linh, Lê
Mẹ tôi luôn dặn tôi, "yêu thì yêu ai cũng được, chọn đứa xinh yêu cũng được. Nhưng lấy vợ thì nhất định phải chọn đứa con nhà giàu có, xấu cũng không sao, có tiền đắp vào khắc đẹp". Cũng bởi thấm nhuần tư tưởng ấy của mẹ, yêu cô gái nào tôi cũng tìm
Từ ngày chú ba Vỵ làm cặp, năm nào sáng Mùng Một khoảng 7 giờ là chú đến chúc Tết cha mẹ, mấy chị em tôi và ở lại dự cúng trưa. Ngày Tết, mẹ tôi để dành cho chú một ký thịt heo, bánh tét, banh ú, bánh tổ, mứt, kẹo, mỗi thứ một ít để về cúng ông bà.
Gia đình ông Nguyễn Văn Chuẩn (85 tuổi) và bà An Thị Dần (83 tuổi) nổi tiếng ở vùng đất Lý Nhân, Hà Nam. Các con, cháu của họ có 1 phó giáo sư, 8 tiến sĩ và 23 thạc sĩ. 'Vợ chồng tôi có 10 người con, nhà nghèo nhưng tất cả đều được học đại học', ông Chuẩn nói
Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo. 7.3/10. 8788. Tác giả: Kiển Kinh Lạc. Thể loại: Bách Hợp, Hài Hước. Nguồn: wordpress. Trạng thái: Đang ra. Thể loại: F4, E1 - Bạn đang đọc truyện Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo của tác giả Kiển Kinh Lạc. Vu Tư Linh cùng với Lê Nguyệt Ẩn đã bên nhau được nửa năm.
malliberca1974. Vu Tư Linh ăn cơm xong liền trở về trường, chương trình học của hai ngày tiếp theo rất đuối, hơn nữa Lê Nguyệt Uẩn còn phải ở nhà thêm hai ngày nữa, nàng dứt khoát đến trường nhiên nàng cũng không nhàn rỗi, quyết định tập hợp trí tuệ của mọi người, ở trên diễn đàn của trường học mà phát bưu thiếp ——Chủ thớt Sắp đi xem mắt rồi, làm sao để đối phương ghét bỏ mình? Và làm sao để ba mẹ không bao giờ ép mình đi xem mắt nữa?1 Mang theo bình axit Thái độ ác liệt một chút, trang điểm xấu một chút, chất giọng the thé một chút, giả vờ ủ Câu này tôi biết nè! Cậu chỉ cần trong toàn bộ quá trình đều rung đùi đắc ý là được rồi, người khác nhất định sẽ xem cậu là đứa thiểu năng trí tuệ, sau đó lời đồn lan truyền khắp muôn nơi, về sau không ai dám tìm cậu xem mắt nữa, vô cùng hữu Chủ thớt là nam hay nữ? Nam thì nói đối phương có nguyện ý bỏ ra trăm vạn tiền hồi môn hay không, sau khi kết hôn cần phải ở nhà chăm lo con cái việc nhà, không cho phép cùng người khác phái tiếp nữ thì nói bên nam có nguyện ý bỏ ra trăm vạn tiền hồi môn hay không, sau khi kết hôn cần phải ở nhà chăm lo con cái việc nhà, không cho phép cùng người khác phái tiếp xúc! Cười xấu 5 Trái lại cũng không cần phải bài xích việc xem mắt đâu, lỡ như gặp được định mệnh thì Lầu trên đọc tiểu thuyết xem TV quá nhiều rồi, trong đời sống thực tế nào có thể có bao nhiêu trường hợp xem mắt thì gặp được chân ái là cao phú soái cao ráo, giàu có, đẹp trai hay là bạch phú mỹ trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp chứ, chủ thớt vẫn là sinh viên, không gấp!Vu Tư Linh ở trên diễn đàn đọc mấy ý kiến có tính khả thi, chờ đến khi trở lại phòng trọ vào cuối tuần, thấy phòng vẫn còn trống vắng nhưu cũ, không nhịn được có chút hiu không nổi liền muốn gọi điện cho Lê Nguyệt Uẩn, nhưng lại sợ quầy rầy đến đối biết tại sao, trong lòng có chút bị đè nén, có lẽ là cảm thấy bản thân sắp đi xem mắt, tuy rằng hoàn toàn nắm chắc kết quả thất bại trong buổi xem mắt này, nhưng vẫn cứ cảm thấy có lỗi với Lê Nguyệt Lê Nguyệt Uẩn ở bên này cũng buồn bực không vui nổi, đương nhiên, là toàn bộ Lê gia đều buồn bực không ngày trước sau khi Lê Thâm Tinh lộ ra bạn trai vừa nghèo vừa già của mình xong, ba mẹ hai người liền tìm mọi cách để tìm hiểu lai lịch của đối phương, động một chút liền tức đến muốn bệnh Thâm Tinh cũng sẽ không chăm sóc ông, chỉ có Lê Nguyệt Uẩn ở lại nhà chăm sóc cho hai người già, đã thế còn bị chỉ chỏ."Nguyệt Uẩn, con đã nói đi xem mắt thì được không nuốt Vu gia đều đã sắp xếp thời gian và địa điểm xong hết rồi, nếu con dám cho người ta leo cây, thể diệi của Lê Nguyên Dã ba đây không còn chỗ để đâu." Lê Nguyệt Uẩn vỗ bàn, "Đừng để cho người ta chê cười ba có hai đứa con gái cũng nuôi không tốt.""Con đã biết, ba." Lê Nguyệt Uẩn bất đắc dĩ mà thu dọn chiếc bàn nhỏ ở trên giường, lại rót cho ông ly nước ấm, "Nào, uống miếng nước trước đi, sắp ăn cơm rồi."Lê Nguyệt Uẩn uống mấy ngụm nước "Con cũng không được hù ba, nghe chưa.""Vâng." Lê Nguyệt Uẩn trong lòng cũng đã tính toán, trước mắt phải để Lê Nguyên Dã bình tĩnh mới là việc quan trọng nhất, "Ba, xuống giường ăn cơm đi."Lê Nguyên Dã nhìn thoáng ra bên ngoài "Lê Thâm Tinh đâu? Sao không thấy nó tới nhận sai hả? Ba ruột của nó đã nằm ở trên giường luôn rồi, cũng không tới thăm một chút sao?!""Bạn trai của nó trở về nước, vừa mới đi ra cửa đón." Lê Nguyệt Uẩn nói. "Trở về nước?" Lê Nguyên Dã nhất thời hứng thú, nhỏ giọng hỏi "Vậy lát nữa sẽ dẫn về nhà ra mắt sao?""Chắc là vậy." Lê Nguyệt Uẩn nói, "Mẹ đã căn dặn phòng bếp làm nhiều đồ ăn một chút."Lê Nguyên Dã gật đầu, xốc chăn lên, dứt khoát lưu loát mà nhảy xuống giường, đi ra phòng khách, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng kèn xe, vội vàng ho khan vài cái, suy yếu mà cong eo ngồi lát sau, Lê Thâm Tinh dẫn một người đàn ông đi vào, ước chừng cao một mét tám lăm, mang mắt kính, một khí chất thư sinh văn nhã, cùng với hình tượng cô em gái nóng bỏng đánh trống thổi kèn náo loạn tứ phương của Lê Thâm Tinh, hoàn toàn trái ngược."Ba mẹ, chị, bạn trai con tới rồi." Lê Thâm Tinh hét lớn lên."Ồn cái gì mà ồn, chúng ta không phải không có mắt nhìn."Lê Nguyên Dã ngẩng đầu lên, đôi mắt lại không nhịn được mà liếc người đàn ông kia một đàn ông nho nhã lệ độ mà cúi chào bọn họ một cái "Bác trai bác gái, chào mọi người, con là Lâm Ngữ Thành, bạn trai của A Tinh.""Mau mau, mau ngồi xuống nói chuyện đi." Trương Tình Không vui mừng không thôi, nháy mắt của Lê Nguyên Dã "Ngữ Thành cũng đâu có già đâu.""Ai nói không già." Lê Thâm Tinh ghét bỏ nói, "Sắp hai mươi sáu rồi, còn không già sao?"Lê Nguyệt Uẩn "..." Cảm ơn, xúc phạm rồi Ngữ Thành nhoẻn miệng cười "Em nói đúng rồi.""Ngữ Thành bây giờ đang làm công việc gì sao?" Trương Tình Không lại hỏi."Gần đấy đang thực tập ạ, là một nhân viên lập trình của Microsoft." Lâm Ngữ Thành khiêm tốn Tình Không vui vẻ mà nói với Lê Nguyên Dã "Không tệ nha! Có tiền đồ!"Lê Nguyên Dã cũng gật đầu sau cuộc nói chuyện liền thuận lợi không ít, Lê Nguyệt Uẩn cũng từ đó mà biết được chuyện tình yêu lúc trước của hai người, chuyện này không nhắc cũng không nhìn một nhà hòa thuận vui vẻ như vậy, một giây trước còn vì bạn trai vừa nghèo vừa già của Lê Thâm Tinh mà tức giận, quay đầu lại liền cảm thấy đối phương đặc biệt nhiên đây là hiệu quả phá vỡ giá trị của nguyên tắc của Lê Thâm Tinh sao?Lại nói tiếp , nếu ngay từ đầu Lê Thâm Tinh nói với ba mẹ, bạn trai em ấy là một người đang thực tập tại Microsoft, gia cảnh vô cùng bình thường, không phải xuất thân trong gia đình là phần tử trí thức, vậy ba mẹ rất có thể còn muốn suy xét hoặc khảo sát một chút nữa, sao lại nhanh như vậy thì đã chấp nhận đối phương rồi?"Chị, chị đang làm gì vậy, mau tới đây ngồi đi." Lê Thâm Tinh vẫy Nguyệt Uẩn ngồi xuống một bên, Lâm Ngữ Thành cũng theo đó mà kêu một tiếng chị, cô gật đầu, tham gia vào đề tài trò chuyện, lại thất lâu sau, Lê Nguyên Dã nhìn ra cô có điều muốn nói, chủ động hỏi "Con muốn nói gì sao?""Ba, kỳ thật con cũng có chuyện muốn nói..." Lê Nguyệt Uẩn lấy hết dũng khí nói, "Kỳ thật con cũng đã có bạn gái rồi."Mọi người "???"Lê Nguyên Dã "..." "Em ấy cũng rất nghèo." Lê Nguyệt Uẩn người "..."Lê Nguyên Dã giơ tay ngăn cô tiếp tục nói "Con có phải muốn nói là, nó cũng rất già không?""Không,"Lê Nguyệt Uẩn lắc đầu, "Là con già.""À." Lê Nguyên Dã chỉ lên trên lầu rồi nói, "Trở về phòng của con đi, đừng ở đây nói bữa nữa, đừng cho rằng ba không biết con đang muốn trốn tránh chuyện xem mắt."Lê Nguyệt Uẩn ngoan ngoãn đi lên lầu, còn có thể nghe thấy tiếng cười hì hì của Lê Thâm Tinh đang cáo trạng với bạn trai của em ấy "Ngại quá, chị của em chính là có chút phản nghịch, một chút cũng không giống em vừa thành thục ổn trọng lại đoan trang như vậy."Lê Nguyệt Uẩn "..."Lê Thâm Tinh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, bỗng nhiên ngẩn người, rốt cuộc cũng bị mình phát hiện rồi!Chị già quả nhiên là có người yêu rồi, vừa nãy dưới tình thế cấp bách mới nói ra lời thật trách không dám nói ra, hóa ra là một tiểu tình nhân vừa nghèo vừa nhỏ tuổi à?"Ba, con cảm thấy, chị ấy có thể không phải là nói dối đâu." Lê Thâm Tinh cẩn thận mà nói, "Nói không chừng chị ấy thật sự đang có bạn gái đấy.""Bây giờ biết nói giúp chị con rồi à?" Lê Nguyên Dã liếc mắt nhìn cô một cái, "Con cũng ngoan ngoãn trở về phòng cho ba luôn đi."Lê Thâm Tinh "..."Đợi sau khi hai chị em đi lên trên lầu, Lâm Ngữ Hành mới biết được, bản thân sẽ được trải nghiệm qua thử thách do ba vợ bố vợ vừa mới thiết kế Thâm Tinh tức giận mà đi vào phòng của Lê Nguyệt Uẩn "Đều tại chị.""Chị làm sao." Lê Nguyệt Uẩn đang xử lý công việc, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, "Em lại nói gì với ba rồi."Lê Thâm Tinh "Em nói chị có bạn gái, ông ấy kêu em cút lên đây."Lê Nguyệt Uẩn dừng động tác lại "Em làm sao biết được?""Không phải chị vừa mới nói sao?" Lê Thâm Tinh ngồi xuống bên cạnh cô, bà tám hỏi "Chị, bạn gái của chị rốt cuộc là nghèo đến mức nào a?""Chính là rất nghèo." Lê Nguyệt Uẩn đánh bàn phím vô cùng Thâm Tinh tiếp tục hỏi "Rất nghèo là nghèo đến độ nào? Em cảm thấy bạn trai của em đã đủ nghèo rồi."Lê Nguyệt Uẩn "Còn nghèo hơn so với cậu ấy."Lê Thâm Tinh "Không thể nào, cô ấy làm gì?"Lê Nguyệt Uẩn buột miệng thốt ra "Học sinh giỏi của Lam Tường.""..." Lê Thâm Tinh trợn mắt, "Em nghi ngờ chị đang gạt em."Lê Nguyệt Uẩn nói "Tin hay không thì tùy, trở về phòng của em đi."Lê Thâm Tinh chợt nhớ ra "Chị, chị không phải sắp xem mắt sao? Đối phương không phải là con gái của lão tổng sao? Chắc là chị không vứt bỏ người vợ tào khang đâu nhỉ?""Không thể nào." Lê Nguyệt Uẩn đậy máy tính lại, quay đầu nhìn cô, "Em trở về cho chị.""Em tò mò thôi mà, này, chị, chị đừng đẩy em hay là chị nói cho em biết đi mà, đối tượng xem mắt của chị là ai vậy?" Lê Thâm Tinh cười nói, bị đẩy ra ngoài cũng bịt được miệng, "Đám phú nhị đại của thành phố Tuyên Dương này không có ai mà em không quen cả, chị nói cho em một chút đi mà, để em đi xem thế nào.""Cút." Lê Nguyệt Uẩn nhốt cô ở ngoài tối, sau khi Lê Nguyệt Uẩn thấy Lê Nguyên Dã cuối cùng không còn buồn bực nữa, mới trở về phòng mới mở cửa ra, thì thấy Vu Tư Linh đã nằm ngủ gục trên bàn, lập tức đi đến gọi "Linh Linh, dậy dậy, cẩn thận cảm lạnh, lên giường ngủ đi em.""A Lê, chị về rồi!" Vu Tư Linh mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, vừa thấy cô liền vui mừng đứng lên ôm lấy cô, "Tốt quá rồi, em rất nhớ chị."Gương mặt Lê Nguyệt Uẩn đều là sự vui vẻ "Chị cũng nhớ em."Hai người ôm nhau một lúc, gắn bó keo sơn mà đi tắm một lát, lại khó bề phân cách mà cùng nhau đi vào giấc biết tại sao, hai người đều vô tình mà có tình cảm sâu đậm khó xa nhau đến như hôm sau, hai người rời giường đánh răng rửa mặt, Vu Tư Linh đã vô cùng tự nhiên mà ở trong WC ị phân, còn cùng Lê Nguyệt Uẩn ở bên ngoài nói chuyện phiếm "A Lê, buổi tối em có một cuộc hẹn với các bạn học, chắc là phải về trễ một chút.""Ừ được, chị cũng có việc." Lê Nguyệt Uẩn đang lo không biết mở miệng như thế nào, "Nhanh lên nào, sắp muộn rồi đấy.""À vâng." Vu Tư Linh đi WC xong, tiện tay đi đến ban công tưới nước mấy gốc hành."Đừng động vào nó, đi mau thôi."Lê Nguyệt Uẩn nắm tay nàng chạy ra Tư Linh cầm theo túi, thoáng nhìn qua một cái chai nước rỗng ở trong góc "A! Chúng ta có thể bán cái chai này!""Không còn kịp rồi, buổi trở trở về lại bán đi." Lê Nguyệt Uẩn nói, "Chị sẽ mau chóng tan làm nhanh, trở về thì đi bán liền.""Được!"-Buổi chiều chỉ có hai tiết học, sau khi tan học, Vu Tư Linh liền đi tìm Trương Dao Phi "Giúp tôi trang điểm một chút." "Dựa vào đâu mà muốn tôi giúp cậu trang điểm?!" Trương Dao Phi trợn trắng mắt "Tôi cũng không phải nô tỳ của cậu.""Cho cậu một cơ hội, trang điểm tôi xấu một chút." Vu Tư Linh nói, "Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cậu mới có thể ra tay được.""Trang điểm xấu?" Trương Dao Phi hưng phấn nói, "Cậu xác định? Sao cậu không tự trang điểm cho mình?""Tôi không ra tay được?" Vu Tư Linh thúc giục nói, "Nhanh lên đi, cậu có làm hay không?""Làm!" Trương Dao Phi hí hửng lấy đồ trang điểm ra, "Đây chính là cậu nhờ tôi đấy, cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn độc ác!"-Lái xe đến một nhà hàng cơm Tây Michelin Lê Nguyệt Uẩn xem đồng hồ, ở một phút cuối cùng mới đi quả khi hỏi người phục vụ, trời ạ, cô thế mà đến sớm hơn. Xem ra đối phương là một người không xem trọng thời gian, trừ đi đến chỗ hẹn, nhận được điện thoại của ba, đành phải chụp một bức ảnh bản thân đang ở nhà hàng để chứng minh bản thân giữ đúng lời hứa, đối phương lúc này mới yên tâm mà cúp điện cắt điện thoại vào thì nhận được tin nhắn của Vu Tư Linh [Chị yêu ơi, bây giờ em có việc bận, chắc là phải trễ lắm mới về được.][A Lê] Không sao, em chú ý an rất nhanh sẽ trở về liền, cần đem gì về ăn không? [Không phải 0] Em muốn ăn dâu tây, à đúng rồi, nhớ đem ve chai đi bán nha, em sợ trễ thì người ta đóng cửa.[A Lê] Được.[Không phải 0] Bé mèo bắn Nguyệt Uẩn nở nụ cười, Linh Linh mới là hạt dẻ cười của cô, tùy tiện nói vài ba câu thì có thể làm tâm trạng buồn bực của cô đều tan thành mây nhìn đồng hồ, đã qua mười phút rồi, chấm điểm ấn tượng về đối tượng xem mắt càng ngày càng là lãng phí thời gian của cô, chính là lãng phí thời gian cô phải trở về nhà mua dâu tây và bán ve chai, đáng giận lại nhìn đi nhìn lại cách ăn mặc của mình, dựa theo sự dặn dò của Tư Vũ Đồng, mặc lên người một bộ quần áo chức nghiệp cao quý nhất, lại trưng ra nét mặt âm u, trực tiếp dùng vẻ bề ngoài để người khác biết khó mà lát nữa đối phương vừa đến, cô liền đánh đòn phủ đầu, trong lòng đã tập luyện một trăm lẻ tám kiểu nói để ép đối tượng xem mắt phải co giò bỏ này, ở phía sau truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn, xông thẳng đến chỗ khoanh tay trước ngực, nâng cằm lên, lẳng lặng chờ đợi chiến trường Tu La sắp bắt lát sau, một cô gái từ phía sau chạy đến, cúi người hạ thấp đầu với cô "Ngại quá đã đến trễ, bên ngoài kẹt xe quá."Lê Nguyệt Uẩn vừa định lên tiếng khiển trách về hành vi của cô, bỗng nhiên ngẩn người, cảm thấy giọng nói mà vô cùng quen tai "Cô ngẩng đầu lên."Đối phương ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt mèo lớn, phấn son ở trên mặt giống như tạc sơn vậy, trên má còn đánh má hồng rực rỡ, đôi mắt trang điểm thành gấu trúc, trên trán còn một có một dấu chấm đỏ cực như mới vừa phun máu xong, đỏ chót, nàng vốn đang cười toe toét, thì đột nhiên nụ cười sựng giây sau, hai người đồng thời đều nhận ra đối phương ——"A Lê?!""Linh Linh?!""Em/Chị sao lại ở đây?!" Hai người trăm miệng một lời mà Nguyệt Uẩn kinh ngạc mà nhìn cách ăn mặc của nàng, mặc quần áo hàng vỉa hè, trên mặt lại trang điểm đáng ghét nhưu vậy, ngạc nhiên đến mức không khép miệng lại được "Em, em không phải nói là đi chơi với bạn bè sao?"Vu Tư Linh càng kinh ngạc hơn, nhìn thần thái cao cao tại thượng của cô, mặc trên người là quần áo thu đông của Chanel phiên bản giới hạn, trên cổ tay thì đeo đồng hồ Patek Philippe, bên cạnh đặt một chiếc túi thuộc một trong bộ sưu tập mới nhất của LV, gian nan mà chỉ vào chiếc túi, lại chỉ về phía Lê Nguyệt Uẩn."Chị, chị chị chị tại sao lại ở đây? Lại còn ăn mặc thế này." Vu Tư Linh hoài nghi bản thân gặp quỷ rồi, "Giờ này, không phải chị đang đi bán ve chai sao?!"
Trong trường xuất hiện tốp năm tốp ba đám ba cùng đi với nhau, tiếng cười cười nói nói hết đợt này đến đợt Tư Linh nắm lấy tay Lê Nguyệt Uẩn, giới thiệu phong cảnh trường học cho cô "Đây là hai nhà ăn trong trường của chúng ta, đồ ăn ở đây ăn ngon nhất, thịt cá đều tươi, rau quả cũng tươi, món ăn đều được trang trí rất ngon mắt, chỉ là bàn tay bác gái múc cơm giống như Parkinson vậy, múc một vá cũng không xong."Lê Nguyệt Uẩn lại cười nói "Cùng một thế giới, lại bị thu hút bởi một người múc cơm.""Này, hai người đang nói gì đấy?" Trương Dao Phi đi theo ở một bên, tức giận đến mức hận không đập đầu xuống đất, "Tôi đang hỏi hai người đấy ! Để ý tôi một chút coi! Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì?!""A ! A Lê mau nhìn bên kia kìa !" Vu Tư Linh chỉ vào hồ nhân tạo ở cách đó không xa, bốn phía đều có dốc núi nhỏ bao quanh, "Đó là dốc núi tình nhân nổi tiếng trong trường em, mấy cặp đôi đều sẽ chỗ đó tản bộ.""Vậy xem ra lần này chúng ta không trốn thoát nổi rồi." Lê Nguyệt Uẩn cười nói."Lê tiểu thư, xin mời ngài đi bên này, cẩn thận dưới chân." Vu Tư Linh mặt đầy tươi cười mà giơ tay người ngọt ngọt ngào ngào mà lướt qua người Trương Dao Phi, Trương Dao Phi tức giận đến nghiến răng, đuổi theo một hai phải làm rõ mọi chuyện "Vu Tư Linh! Tôi đang hỏi cậu đấy ! Cô gái này cuối cùng là từ đâu ra vậy ! Lời cậu nói vừa rồi có phải thật hay không vậy, cô ấy rốt cuộc là bạn gái của cậu hay là người bạn có giới tính nữ hả?"Bước chân của Vu Tư Linh dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn về phía Trương Dao Phi một Dao Phi thấy nàng rốt cuộc cũng chịu nhìn mình, kiêu ngạo mà hất cằm lên "Mau thành thật giải thích đi, trong vòng hào môn không cho phép có bất cứ chuyện bát quái nào mà Trương Dao Phi tôi đây không được phép biết !""Muốn nhiều chuyện?" Vu Tư Linh hỏi xong, duỗi tay chỉ về một phương hướng nào đó, "Vậy ở đó có một chuyện siêu bát quái đang chờ cậu kìa."Trương Dao Phi theo phương hướng nàng chỉ, quay đầu nhìn theo, thì thấy anh chàng hotboy của cô đang âu yếm với một cô gái dáng người cao gầy ở dưới tàng cây đang ôm hôn nhau, hôn đến mức phải gọi là khó tách khó rìa."Fu**!" Trương Dao Phi hết lớn một tiếng, nổi giận đến mức nổi hết gân xanh, xông tới nắm tóc của cô gái kia "Ai cho phép cô dám đoạt người đàn ông của Trương Dao Phi tôi hả?!"Vừa dứt lời, cô liền nắm kéo hết tóc của người ta xuống Dao Phi "???"Hotboy "???"Vu Tư Linh "..."Lê Nguyệt Uẩn "..."Một đám quạ đen bay ngang qua, miệng còn líu lo " Nha nha nha nữ trang đại lão nha".**女装大佬 - Nữ trang đại lão Ý chỉ đàn ông chuyên mặc áo, trang điểm giống phụ nữ, một trào lưu khá hot trên nam kia sờ đầu tóc của bản thân, hét lên một tiếng, tay nắm thành quyền nũng na nũng nịu mà đánh yêu vào ngực của hotboy "Ông xã, mụ đàn bà kia ăn hiếp em kìa ~ anh mau đánh ả cho em đi ~"Cả người hotboy cứng đờ, trở tay chính là giáng một cái khoảnh khắc, ba người dây dưa không Tư Linh nhanh chóng mang Lê Nguyệt Uẩn thoát khỏi chiến trường Tu La "Ha ha ha ha ha, giới giải trí nhiều thị phi, từ trong nôi đã là như vậy rồi ha ha ha, quả nhiên là danh bất hư truyền, bỏ qua bỏ qua cho."Lê Nguyệt Uẩn hỏi "Thị phi quả thật nhiều, em ở trường không có người nào theo đuổi em sao?""Hả?" Vu Tư Linh lập tức lắc đầu "Sao có thể, em chỉ có một đóa hoa đào xinh đẹp là chị mà thôi há há."Đúng lúc này, đối diện đi đến là một đám nam sinh viên, người dẫn đầu vừa nhìn thấy Vu Tư Linh, liền hung tợn nói "Đi mòn giày sắt tìm không ra, đến khi tìm được chẳng tốn công. Vu Tư Linh, cô để tôi tìm thật khổ cực a!"Lê Nguyệt Uẩn thấy nhóm người hung thần ác sát này, bất động thanh sắc mà che ở trước mặt Vu Tư Linh, hạ giọng hỏi "Linh Linh, kẻ tới là ai?!""Tiểu nữ không biết." Vu Tư Linh hoảng sợ nói "Tiểu nữ chưa từng gặp qua người nào đáng sợ như vậy, nhất định là đạo tặc cướp của rồi! Hu hu hu, Lê nữ hiệp cứu tiểu nữ nữ không có gì để báo đáo, chỉ có thể lấy tấm thân này để báo đáp mà thôi.""Đừng sợ, trước tiên phải xem người này sử dụng chiêu thức gì đã." Lê Nguyệt Uẩn siết chặt tay, âm thầm vận khí, chỉ chờ tìm ra được nhược điểm của đối phương thì sẽ xuất chiêu mấy người nam còn ở bên cạnh tên đạo tặc kia bỗng chốc bao vây hai ngườ họ lại, đồng loạt lộ ra một gương mặt đáng này, trong tay của tên đạo tặc không biết từ khi nào đã cầm lên một cái loa "Vu Tư Linh, cô nghe kỹ tôi nói đây!"Vu Tư Linh nín thở, Lê Nguyệt Uẩn vận đạo tặc cầm cái loa, nháy mắt ra hiệu với đám anh em, đám anh em lập tức đọc lên lời bộc bạch một cách sống động nhất có thể "Ngày thứ một ngàn lẻ một thích Vu Tư Linh, ba năm trôi qua mỗi ngày cậu ấy đều ở chỗ này mà chờ đợi, nhìn Vu Tư Linh từ đối diện đi tới, nhưng mà cô ấy, từ trước đến nay chưa từng ngó nhìn cậu ấy một lần nào cả."Đám anh em vây tròn hai người các cô bắt đầu rải hoa người anh em khác tiếp tục nói "Đột nhiên ! Vu Tư Linh từ đối diện đi tới thấy cậu ấy, cậu ấy kích động mà nghĩ thầm Dũng cảm lên ! Đem lời nói trong tâm của cậu mà lớn tiếng nói lên!" Vì thế tên đạo tặc lớn tiếng nói lên "Vu Tư Linh, tôi thích em! Não của tôi, tim của tôi, mỗi một cơ quan toàn thân trên dưới của tôi đều đang nói rằng, tôi yêu em! —— Bốp!"Tiếng thổ lộ oanh oanh liệt liệt đột nhiên im đám người ngây ngốc, nhìn cô gái từ đầu xuất hiện ngang hông, cô ta dám ! Cô ta dám tát đại ca kìa!*Cmn* ngầu quá đi!Lê Nguyệt Uẩn nắm tay Vu Tư Linh "Tránh ra.""Mời." Đại ca cùng đám đàn em của đại ca đồng loạt nhường đường, thẳng đến khi không còn thấy được thân ảnh của hai cô nữa, một đám người lập tức vây tụ lại một chụm, thảo luận kế hoạch thổ lộ lần ra ngoài được mấy chục mét, Lê Nguyệt Uẩn đen mặt nhìn thoáng qua Vu Tư Linh "Em không phải nói không có ai theo đuổi em sao?""Chuyện này..." Vu Tư Linh gãi đầu, ý đồ muốn giả biện, "Trước nay em và cậu ấy đâu có quen biết đâu, hơn nữa mới hôm nay cậu ta mới thổ lộ với em, em làm sao biết được chứ? Cho nên chuyện này đâu có liên quan gì đến em đất chứng giám, trong lòng em chỉ có chị không có cậu ta, chị phải tin tưởng chân tình của em chứ."Lê Nguyệt Uẩn "Hừ.""Tin em đi mà, đây đều là lời từ tận đáy lòng của em đấy!"Lê Nguyệt Uẩn cười cười, vốn dĩ chỉ muốn chọc nàng một chút, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến nàng, chỉ là thấy dáng vẻ cật lực giải thích của nàng, không tránh khỏi cảm thấy đáng yêu, tâm trạng liền trở nên rất Tư Linh nương theo ánh trăng, nhìn nụ cười như ẩn như hiện ở trên mặt cô, trái tim liền đập thình thịch không ngớt, thầm nghĩ người con gái này thật là một yêu tinh câu người chính là lúc phô bày ra kỹ thuật chân chính rồi!Nàng túm lấy Lê Nguyệt Uẩn, đặt đối phương ở bên cạnh dưới tàng cây, giống như tổng tài bá đạo nâng cằm của cô lên "Cô gái, cô đang cố ý chọc giận tôi à."Lê Nguyệt Uẩn cười mà không nói."Cô nên biết, người chọc giận tôi, sẽ trả một cái giá rất đắt đấy." Ngữ khí của Vu Tư Linh câu dẫn, đuôi mắt nhướng lên, biểu hiện như tổng tài đã nhìn thấu tâm tư của tiểu bạch Nguyệt Uẩn chờ mong mà nhìn nàng "Vậy sao? Chị không tin.""Vậy tôi sẽ cho cô nếm thử sự lợi hại của chân gà Vu thị của tôi." Nói xong, Vu Tư Linh lấy tay luồn vào trong vạt áo của cô mà mò mẫn, đến khi chạm vào làn da tinh thế thì ngừng thể Lê Nguyệt Uẩn khẽ run lên, khí trời đã lạnh, ngón tay lại càng lạnh sau đó, tay Vu Tư Linh liền chậm rãi mà hướng lên phía hấp của Lê Nguyệt Uẩn trở nên nặng nề, ngay sau đó thì mở miệng cười to "Ha ha ha ha!"Là thứ gì làm cho nữ thần khí chất lại từ bỏ hình tượng đây!Đáp án chính là —— Thọt lét!Không sai, Lê Nguyệt Uẩn trăm ngàn lần không ngờ tới sự trừng phạt của nàng lại là chọt lét, giết cô trở tay không kịp, vừa cố nhịn cười vừa xin tha, nước mắt đều sắp chảy ra tới."Được rồi được rồi mà, chị sai rồi, người nhà họ Vu em quá độc ác rồi." Lê Nguyệt Uẩn kéo dài hơi tàn Tư Linh đắc ý mà ngừng lại, Lê Nguyệt Uẩn trực tiếp rũ đầu xuống, trán tựa lên vai của nàng để phục hồi hấp phả vào cổ nàng, vừa nóng vừa ngứa, nhóc con Vu Tư Linh thật sự không khống chế được trái tim, quay đầu lại hôn lê môi của khi hai người hôn nhau đến mức khó tách khó rời, Trương Dao Phi đột nhiên từ phía sau đuổi theo tới "Ê, hai người rốt cuộc là có quan...."Dựa vào ánh sáng chập chờn cô nhìn kỹ hai người, mắt trợn trắng "Được rồi, tôi hiểu rồi."Nói xong, cô liền xoay người, lại không cẩn thận đụng vào một người đàn ông, bên người đàn ông có dẫn theo một đám người bên dẫn đầu nói "Tôi đã nghĩ xong đợi lát nữa sẽ thổ lộ thế nào rồi, chúng ta chỉ cần đuổi theo Vu.....Đó là gì?!"Mọi người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy hai mỹ nhân ở dưới tàng cây đang hôn nhau!"Người đau, cứu mạng a, đại ca ngất xỉu rồi!""Để em!" Một tiểu đệ chủ động xin ra trận, "Em giỏi hô hấp nhân tạo nhất!"Đại ca tức thì sống lại tại chỗ "Vậy cũng không làm phiền người anh em đâu."Vu Tư Linh dẫn Lê Nguyệt Uẩn tham quan trường học xong, toàn bộ quá trình đều tiêu tốn không ít thời gian, Thứ nhất, diện tích trường học cũng khá lớn, chỗ có thể tham quan thì quá hai, trường học có một cung điện vinh dự, bên trong trưng bày poster của người nổi tiếng quen mắt trong giới giải Vu Tư Linh nhắc tới những người này, trong mắt liền ẩn hiện lên sự sùng Nguyệt Uẩn ở một bên an tĩnh mà lắng nghe, cứ cảm thấy ánh mắt của nàng luôn nhấp nháy tia hâm mộ "Sau này ảnh chụp của em cũng sẽ được trưng bày ở đây.""Đường còn dài lắm." Vu Tư Linh cảm khái nói, "Em cũng không hy vọng sẽ lợi hại giống như vị tiền bối này, tuổi còn trẻ đã đạt danh hiệu Ảnh hậu, gia nhập vào cung điện vinh dự của chúng chỉ hy vọng đời này có thể khiến cho khán giả ghi nhớ ky tên của em là tốt quá rồi.""Sẽ thôi, một vị khán giả họ Lê nói, cô ấy đã khắc ghi em vào trong lòng rồi, vĩnh viễn cũng không quên được." Lê Nguyệt Uẩn cười nói xong, thấy ánh mắt của nàng đang dừng trên một ảnh chụp của một cô gái vừa xinh đẹp lại mang theo khí chất dịu gần nhìn kỹ, cảm thấy vô cùng quen cô đã xuất ngoại nhiều năm, sau khi về nước lại chưa bao giờ chú ý đến chuyện trong giới giải trí, cho nên cũng không biết được tên họ, liền hỏi "Đây là ảnh hậu trẻ tuổi nhất sao?""Đúng vậy." Vu Tư Linh mắt lộ ra sự sùng bái, "Rất nhiều sinh viên của trường chúng em đều bởi vì cô ấy mà ghi danh vào trường này học, nếu như em có thể may mắn hợp tác với Quý lão sư thì tốt quá đi, nghe nói cô ấy vô cùng dịu dàng, còn đề bạt người trước có một học tỷ họ Nhạc đã hợp tác qua với cô ấy rồi, kỹ thật diễn xuất tiến bộ thần tốc a!"Lê Nguyệt Uẩn nghe thấy khi nàng nhắc đến vị Qu ý lão sư này, trong mắt liền toát ra sự ngưỡng mộ không thôi, không tránh khỏi ghen tuông đều mọc tràn lan, hừ lạnh một Tư Linh quay đầu lại nhìn cô một cái, cười nói "Chị đang ghen à?""Đúng vậy." Lê Nguyệt Uẩn thẳng thắn thành thật gật đầu thừa Tư Linh cười ha ha, kéo tay cô đi ra ngoài "Yên tâm đi, Quý lão sư có vợ rồi, sẽ không thích người khác đâu.""Có vợ?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi."Đúng thế, vợ của cô ấy vô cùng đẹp." Vu Tư Linh đang muốn kể chút chuyện bát quái của với cô, thì nghe thấy Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên A một tiếng, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, ánh mắt liền sáng lên "Đúng rồi, có thể kết hôn."Vu Tư Linh ngẩn ra, thấy khóe miệng của cô lập tức vươn lên tới bầu trời khi tham quan trường học xong, hai người ngồi vào trong xe, Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên hỏi "Muốn đến nhà của chị chơi không?""Nhà chị?" Vu Tư Linh sau một lúc lâu mới phản ứng lại, ý của cô nói không phải là phòng trọ, không tránh khỏi có chút khẩn trương "Vâng."-Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại ở một chung cư cao cấp dành cho người độc thân ở trung tâm thành đi theo Lê Nguyệt Uẩn vào thang máy rồi lên tầng trên, ngạc nhiên hỏi "Chị ở một mình sao?""Đúng vậy." Lê Nguyệt Uẩn đưa tay vào khóa vân tay, "Chỗ này chỉ có một mình ở chị ở mà thôi."Vu Tư Linh thở dài nhẹ nhõm một hoi, đang lo còn không biết nên chào hỏi gia trưởng thế nào mới được thẻ là do thói quen ở phòng trọ, dẫn tới hình tượng nghèo khổ của Lê Nguyệt Uẩn đã khắc sâu vào trong tim của cô, nhìn phòng ốc sạch sẽ rộng rãi của cô, thì có chút há hốc mồm kinh Nguyệt Uẩn dẫn nàng đi tham quan một vòng, căn nhà theo kiểu nhà gác lửng, trên dưới hai tầng, bố cục thiết kế tỉ mỉ, lợi dụng không gian sử dụng hợp lý, gồm nhiều mặt mỹ quan và thể hiện sự thoải mái."Tốt quá, sau này nhà của em cũng để chị thiết kế nhé." Vu Tư Linh cười Nguyệt Uẩn ý vị không rõ mà gật đầu, cười nói "Được."Thời gian cũng không còn sớm, Lê Nguyệt Uẩn gọt cho nàng một chút trái cây và sữa tươi đặt ở trên bàn, sau đó đi tắm Tư Linh bưng chén lên, cắn một miếng dâu tay nhỏ,tranh thủ vào lúc này ở trong phòng nhìn Đông nhìn Tây một lần thật lúc, âm thanh khóa cửa đang mở ra đột nhiên vang lên, nàng hoảng sợ, căng thẳng nhìn về chằm chằm vào phía cửa lớn."Chị, chị có nhà không?" Lê Thâm Tinh cầm theo một túi đựng đầy ắp đồ ăn vặt mà đẩy cửa vào, thì nhìn thấy người khách đang đứng ở phòng khách mới chợt ngẩn ngời ra, "Vu Tư Linh? Sao cậu lại ở đây?" Vu Tư Linh trợn mắt, cặp mắt liếc trái liếc phải, khó khăn nói "Cậu quản tôi à.""Tôi mặc kệ là tại sao, nhưng đây là nhà của chị tôi!" Lê Thâm Tinh lập tức bày ra tự thế phòng ngự "Nói mau, cậu tới làm gì?"Vừa dứt lời, Lê Thâm Tinh trong nháy mắt thấy mặt nàng đột nhiên đỏ lên, không khỏi kinh nhiên, cô đột nhiên nhớ tới đối tượng xem mắt của bà chị nhà mình là họ Vu."Không phải chứ? Cậu chính là đối tượng xem mắt của chị tôi?!" Lê Thâm Tinh hét Tư Linh gật đầu mãnh liệt "Đúng vậy, chính là nói đi chúng ta tranh hoa khôi tranh tới tranh lui không phân thắng bại, kết quả lại gặp ở đây, ha thể tưởng tượng được a, còn có một ngày cậu kêu tôi một tiếng chị dâu đấy.""Tôi khinh!" Lê Thâm Tinh xông lên, đôi tay nắm lấy hai cánh tay của nàng, lắc lư điên cuồng, "Cậu tỉnh lại đi! Chị của tôi lớn hơn cậu mười tuổi đấy!"Vu Tư Linh "Nữ đại tam, bão kim chuyên,* Nữ đại mười, là thiên sứ."*女大三,抱金砖 - Nữ đại tam, bão kim chuyên Mang ý nghĩ cưới vợ hơn ba tuổi chẳng khác nào ôm lấy ba thỏi vàng, ý chính là cưới vợ lớn tuổi hơn chồng là một điều phát từ tuổi kết hôn của thanh thiếu niên thời cổ đại, thông thường nam sẽ kết hôn từ lúc mười bốn hoặc mười lăm tuổi, độ tuổi chưa chín chắn và còn hiếu thắng, nên cha mẹ của người nam sẽ lấy vợ lớn tuổi hơn chồng, để người vợ có thể vừa chăm lo cho chồng vừa chăm lo cho ba mẹ chồng."Nhiều năm khôn gặp, không ngờ da mặt cậu càng ngày càng dày." Lê Thâm Tinh lại lắc nàng tới lui, "Cậu không nên làm tiểu tam a! Chị của tôi đã có một người vợ tào khang rồi!""À, tào khang thôi mà." Vu Tư Linh nói "Cậu không cảm thấy tôi cùng chị cậu lại càng xứng hơn sao?""Cậu!" Lê Thâm Tinh bỗng như thông suốt, " Được lắm, hóa ra đều là quỷ kế của cậu! Cậu bày mưu để tôi đi kích động bà chị mình đi xem mắt, kỳ thật là cậu đã giấu giếm dã tâm của mình, đã sớm muốn cướp đoạt chị ấy!""Có sao nói vậy, chuyện này trước đó ta thật sự là không biết gì cả." Vu Tư Linh nói, "Ăn dâu tay không?""Ăn cái rắm!" Lê Thâm Tinh cướp lấy dâu tay ở trong tay nàng, quăng vào trong miệng, hung hắn mà cắn một miếng."Chia tay chia tay đi, nhanh chóng chia tay."Nói xong, thì thấy bộ dáng Vu Tư Linh sắp chực khóc, ngã người lên ghế sofa, bi thương mà ôm bụng "Nhưng mà, chia tay rồi thì đứa con phải làm sao bây giờ đây?"Lê Thâm Tinh "!!!"Lê Thâm Tinh thiếu chút nữa là chết oan chết uổng, cô ho khan nửa ngày trời, mới đem trái dâu tây bị nghẹn ở cổ họng phun ra được "Con gì?!"Trên gương mặt Vu Tư Linh rơi xuống một giọt nước mắt, thật sự nhìn mà thấy thương, làm cho Lê Thâm Tinh cảm thấy bản thân như đã phạm phải tội ác diệt môn nhà nàng."Cậu đừng khóc nữa, nhanh đứng lên nói cho rõ đi." Lê Thâm Tinh chân tay luống cuống nói, "Nếu không...."Lê Thâm Tinh đi tới đi lui một hồi, âu lo gấp gáp mà nhìn nàng, rơi vào thế khó bên là người bạn quen biết nhiều năm, một bên là chị dâu tào khang chưa bao giờ thấy mặt, cô đứng giữa cái cân đạo đức và tình người mà không ngừng loanh vào cái gì! Dựa vào cái gì chứ! Lê Nguyệt Uẩn phạm tội lại bắt Lê Thâm Tinh mình đây phải gánh vác!Rốt cuộc là đạo đức bị chôn vùi, hay là tình người bị vặn vẹo đây?Lê Nguyệt Uẩn tắm rửa xong, đi ra phòng tắm thì nghe thấy tiếng cho Lê Thâm Tinh, vội vàng đi đến phòng khác, thì thành Vu Tư Linh khóc thành dòng sông, mà Lê Thâm Tinh vẻ mặt bi thương mà đưa một tờ sét "Chỗ này có năm trăm vạn, cầm nó đi, rời khỏi chị của khi sinh đứa bé ra, tôi sẽ giúp chị ấy nuôi, đây là sự dịu dàng cuối cùng tôi dành cho cậu.""Lê - Thâm - Tinh." Sắc mặt Lê Nguyệt Uẩn trầm xuống.
Trung tâm thành phố Tuyên Dương có rất nhiều tòa nhà cao ốc san sát nối tiếp người ăn mặc ngăn nắp đĩnh đạc đi nhan nhãn trên đường phố, những thứ xa xỉ thời thượng liếc mắt trên đường phố cũng thấy được ngay cả WC công cộng cũng tản ra mùi thơm của tiền khác với trung tâm thành phố chính là ở đây mặt ngoài nhìn thấy phồn vinh, nhưng vẫn còn có một ít tòa nhà thấp bé, phòng ốc kiến trúc chen chúc hỗn độn thậm chí có thể thò tay qua khung cửa sổ bắt tay với nhà kế nhỏ âm u ẩm ướt, không thấy được ánh mặt chỗ đó được gọi là —— thôn trong thành nơi này cư dân phần lớn là những người có mộng trở thành người thành phố, vẫn chưa có nền móng vững chắc nên chọn nơi này làm nơi dừng nay giữa trưa, thời tiết nóng chiếc Maserati màu đỏ sậm ngừng ở đầu ngõ, làm cư dân trong xóm cứ quanh đi quẩn lại nhìn nhìn cực kỳ hâm này, cửa xe mở ra, một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp từ trên xe bước xuống, nhìn hẻm nhỏ dơ bẩn mọi thứ hổn loạn nhăn qua đường sôi nổi mà chẳng thể làm gì được ngoài xuýt xoa, thật là làm nam sinh trầm mặc, nữ sinh rơi lệ một gái đi vòng qua lên kia mở cửa xe, khó tin nói "Vu Tư Linh, cậu chắc chắn muốn ở lại chỗ này à?" "Đương nhiên." Bên trong truyền ra một giọng nói còn mang theo ý cười như nước suối gió mát, thấm nhân tâm qua đường không khỏi tò mò, cố gắn rướn cổ nhìn phía bên trong xe đầu tiên để vali xuống sau đó mới đặt hai chân bước lát sau, tất cả mọi người đều không dám hô hấp sợ lại làm kinh động đến vị mỹ nhân mới vừa gái này ước chừng hai mươi tuổi dáng vẻ xinh đẹp nhưng lại pha thêm chút thành xõa, hóa trang điểm nhẹ nhàng, một cái quần jean màu xám phối với áo sơ mi trắng đơn giản lại không có vẻ nhạt thể không thừa nhận bây giờ có gương mặt đẹp dáng người tốt thì có mặc cái bao tải cũng bưng lên tivi biệt là nụ cười trên mặt cô gái đó, gãi đúng chỗ ngứa, mi mắt cong cong nhìn về phía ngõ mặt trời dừng trên gương mặt nàng, lông mi nhỏ dài hơi hơi rung động, đôi mắt trăng non linh động có thần, mũi cao thẳng, môi mỏng mê điểm cười rộ lên còn có một đôi má lúm đồng cái nam sinh trong xóm liếc mắt nhìn nhau nhưng không ai dám lên trêu chọc Bọn họ biết rõ, cô gái xinh đẹp tuyệt trần này sẽ không đời nào chọn ao cá nhà bọn quá không khí xung quanh cô gái này không khiến cho người khác muốn tránh xa ngược lại làm người nhịn không được muốn tới gần chỉ vì muốn nhìn nụ cười nàng nhiều lúc các nam sinh do dự hết sức, đã có người lướt qua bọn họ chủ động tiến lên chào hỏi. "Mỹ nữ, muốn tới xem phòng sao?" Bà chủ nhà trọ tóc quăn phe phẩy cây quạt hương bồ hỏi."Không cần, chúng ta đã chọn được phòng rồi." Vu Tư Linh hướng nàng cười cười, quay đầu nhìn về phía Đào Thư Thư Cần mở cốp Tư Linh tiến lên hai người hợp lực khinh ra một cái túi da rắn, bên trong trướng phình người "???" Đây là muốn làm gì? Vu Tư Linh nhìn một vòng, thấy bên cạnh có một chiếc xe ba gác đang dừng chạy tới cùng người lái xe nói hai chú cao hứng đi tới khiêng lên túi da rắn ném vào xe ba bánh "Cô gái, muốn đi tới đâu." Vu Tư Linh chạy nhanh lôi kéo Đào Thư Cần đi qua bên này "Tôi dẫn đường cho ông." Một đám người hốt hoảng."Đám bạch phú mỹ tới đây làm gì?" "Trải nghiệm sinh hoạt?" "Xuống nông thôn giúp đỡ người nghèo?" "Không hiểu mấy người này định làm gì, kẻ có tiền thật biết chơi." Đi thẳng vào ngõ nhỏ đến ngã rẽ thứ nhất quẹo trái, tòa nhà đầu tiên chính là nơi Vu Tư Linh đúng ra là nàng cùng bạn gái Lê Nguyệt Uẩn cùng nhau ở lầu 4, không có thang máy, ánh sáng tạm thúc đem đồ vật để xuống xong liền chạy lấy người."Cậu thuê căn nhà tốn bao nhiêu tiền?" Đào Thư Cần đứng trong phòng đánh giá một vòng, tốn 15 giây đi từ ngoài đến nhà vệ quan kết tường còn rớt mấy mảng bám, giường cũng kiểu cũ phải ghép bộ phòng đều tản ra một mùi......!ừm, bần cùng."800, có phải rất tốt không." Vu Tư Linh mở cửa sổ, một lát sau lại đóng lại cửa sổ, nơi này không có không khí hay gió mát nào hết, cả cảnh vật cũng không ổn."Rất tiện nghi, căn này cũng chỉ tốn một bữa tiền cơm thôi." Đào Thư Cần đột nhiên cười, "Nếu như tớ nói với chú, trùm địa ốc biết cậu ở loại địa phương như thế này không biết biểu tình của chú như thế nào?" "Cậu ngàn vạn đừng nói!" Vu Tư Linh luôn mãi dặn dò, "Nhớ kỹ, tớ hiện tại là hộ nghèo!" "Nhớ kỹ mà." Đào Thư Cần hứa sẽ không méc ba nàng nhưng đối với chuyện này vẫn là cảm thấy khó người này nửa năm trước đột nhiên bắt đầu yêu đương vẫn cất giấu không chịu cho nàng gặp mặt người quả cuối tuần trước đột nhiên nói muốn cùng bạn gái cùng thuê nhà ở riêng nhờ nàng đưa tới giúp."Hôm nay có gặp được bạn gái cậu không? Không chơi kim ốc tàng kiều nữa?" Đào Thư Cần truy vấn, nếu không phải vì để nhìn thấy cô gái trong truyền thuyết kia nàng mới không bỏ một buổi học làm xe ôm đưa người đến đây đâu."Có thể, nàng cố ý dặn dò rằng cậu đã giúp tớ chuyển đồ nên muốn mời cậu ăn cơm." Vừa nói đến bạn gái, Vu Tư Linh lại cười như con khờ."Ăn cơm cũng được thôi, chỉ cần lúc ăn đừng dọn thêm một đống cơm chó là tốt lắm rồi, ok?" "Yên tâm đi, chúng tớ chưa bao giờ tú ân ái." Lời nói là nói như vậy, nhưng khóe miệng tươi cười Vu Tư Linh đã muốn ngoác đến tận mang tai."Thật không? Tớ không tin." Đào Thư Cần cười nói, "Bây giờ làm gì? Dọn dẹp đồ vật chút?" "Đúng vậy." Vu Tư Linh búng tay một cái "Bắt đầu thôi." Mở túi da rắn, Đào Thư Cần mới thấy rõ đồ vật bên trong, thiếu chút nữa trực tiếp ném ra vựa ve súc miệng tại cửa hàng đồng giá hai nguyên, dép lê và khăn lông năm đồng một món, lược một khối, khung gương hai khối......!Chậu rửa mặt vẫn là cái bằng thiết, màu trắng dưới đáy có một chữ "Hỉ"."Cái gì mà toàn là đồ cổ thế này." Đào Thư Cần trợn mắt há hốc mồm lấy từng món để ra ngoài "Có khi nào chút tớ móc ra được nước tiểu hồ ? luôn không?" "Ớ sao tớ lại quên nó được chứ!" Vu Tư Linh giống như thể hồ quán đỉnh, "Chút nữa đi cửa hàng đồng giá mười nguyên đào bảo bối tiếp"."......" Đào Thư Cần cả người đều đã tê rần, từ nhỏ cả hai nàng đều cùng nhau quẹo lựa ở mấy cửa hàng xa xỉ đã nói đổi tính liền đổi ngay à, còn muốn đại náo cửa hàng đồng giá cơ đấy?.Truyện chính ở TRU e t Đến tột cùng là vì cái gì! À, vì tình Tư Linh từng nói qua con người bạn gái nàng từ nhỏ lớn lên trong gia cảnh bần cùng cho nên rất có ý chí tiến thủ, còn ghét nhất những kẻ phú nhị đại ham ăn biếng làm lời này giống như niệm kinh chui vào đầu Vu Tư thế nàng quyết chí tự cường, giả nghèo còn ghét phú quý như thù địch trăm quả không nghĩ tới, Hai! Người! Trở! Thành! Người! Yêu! Mọi thứ đã thiết lập sẵn rồi, chỉ còn cách phóng lao phải theo lao."Đúng rồi, bạn gái cậu tên gì." Đào Thư Cần một bên hỗ trợ sắp xếp đồ dùng sinh hoạt, một bên Tư Linh "Lê Nguyệt sớm hiện ra, ánh trăng chất chứa với đêm mà tạm lạc." "Nàng khi nào mới về, đồ cần phải dọn nhiều vậy để một mình cậu sắp à?" Đào Thư Cần nói."Phải đi làm nữa chứ, công việc của nàng rất vội." Vu Tư Linh nói xong, liền thấy Đào Thư Cần đang cầm gói hàng chuyển phát nhanh nửa ngày cũng chưa xé mở, "Đưa cho tớ." Đào Thư Cần đưa cho Tư Linh trực tiếp bạo lực xé Thư Cần nhìn Vu Tư Linh khóe mắt muốn nứt ra, trốn ở một góc run bần bật "Cuộc sống này đã làm gì cậu rồi! Cậu có còn là gà con bé nhỏ Vu Tư Linh hồi xưa?" "Con người luôn muốn trưởng thành hơn." Vu Tư Linh tự hào nói, " Thật ra đây là do lão bà nhà tớ chỉ biết rất nhiều kĩ năng, bây giờ tớ có thể tự tin sống ngoài hoang đảo luôn ấy chứ." "Cậu làm tớ càng ngày càng tò mò bạn gái cậu là người thế nào đấy." "Nhân viên làm công thôi." Vu Tư Linh vô cùng tự hào, "Nàng dựa vào đôi tay cần lao, gánh vác trọng trách phục hưng tổ quốc, ngày đêm xây dựng tuyến đầu chứng kiến các tòa nhà cao ốc mọc lên dưới ánh ban tàn dừng ở đầu vai, nàng cũng chỉ sẽ nhẹ nhàng lau đi, lưu lại thành phố này một bóng dáng kiên cố đáng tin cậy." Đào Thư Cần sửng sốt vài giây "Cho nên nàng là?" Vu Tư Linh "Khuân gạch." Đào Thư Cần "......" Đào Thư Cần "Chỉ có vậy?!" "Đương nhiên không phải thế! Nàng mười tám loại võ nghệ đều biết hết đó!" Vu Tư Linh nói xong bổ sung nói, "Có khả năng trộn xi măng, trát thép, dán gạch men sứ nữa?" Đào Thư Cần "............." Đào Thư Cần hiện tại liền rất muốn gọi điện thoại cáo trạng với chú Vu! Vu Tư Linh tiếp tục quét dọn nghĩ đến mình chưa có gửi tin nhắn cho Lê Nguyệt Uẩn lập tức lấy di động gửi ngay một tin nhắn WeChat.【 Không phải 0】 Em đang dọn dẹp nhà, chị đi làm thế nào rồi? Bên kia không có trả lời ngay chắc là đối phương đang bận làm quá nàng cũng hiểu được lão bà phải làm việc rất vất lại thu thập một hồi di động mới kêu lên, là Lê Nguyệt Uẩn trả lời.【 Lão bà 】 Vất vả, tôi vẫn còn nổ lực làm nay gạch nóng đến phỏng tay, tôi sẽ tranh thủ 6 giờ đúng tan tầm.【 Không phải 0】 Lý vân long Ngươi con mẹ nó hôm nay cũng muốn nguyên khí tràn đầy "Nàng hẳn là 6 giờ rưỡi mới tới, chúng ta từ từ mà làm." Hai người đem phòng dọn dẹp đồ vật đều chỉnh tề, Vu Tư Linh lại dẫn nàng đi xuống sạp hàng dưới lầu đào hàng rẻ tiền cửa hàng quá hẹp hai người vào cùng không đủ chổ, Đào Thư Cần phải đứng bên ngoài chờ nhìn người bạn từ nhỏ đã được sủng ái giờ phải ở cái chỗ này sinh hoạt, nàng vô cùng đau nghĩ đến nàng có thể thích một người mà người ta chỉ là người khuân phải xem thường nghề này nhưng với thân phận là một người bạn từ bé nàng mong rằng đối tượng của bạn mình sẽ cho nàng một tương lai buổi tối gặp Lê Nguyệt Uẩn lại nói, nếu là người không đáng tin cậy nàng cũng chỉ có thể khuyên Vu Tư Linh về hôn dần dần buông xuống, Vu Tư Linh mang tất cả đồ vật mua được chạy lên phòng nhìn nhìn thời gian rất mau đến 6 giờ lắng Lê Nguyệt Uẩn lần đầu đến đây không tìm được nhà vì thế cùng Đào Thư Cần đi cửa thôn đợi ở trên đường, Vu Tư Linh đột nhiên sờ soạng đầu "Thiếu chút nữa quên mất! Buổi sáng vội vàng kẹp cái kẹp tóc này." Nói, nàng gỡ xuống một cái kẹp Tiffany nhét vào tay Đào Thư Cần "Cho cậu." Đào Thư Cần "......" Hai người ở giao lộ đợi một hồi, Đào Thư Cần nhìn nhìn thời gian 6 giờ 29 giây, nói "Có khi nào nàng đến trễ không?" "Sẽ không." Vu Tư Linh khoanh tay nhìn xung quanh, ý cười dịu dàng nói, "Tuy rằng công việc nàng nhiều nhưng mỗi khi hẹn đều rất đúng giờ." "Phải không?" Chỉ còn có một phút lúc Đào Thư Cần cúi đầu xem di động, Vu Tư Linh bên cạnh đột nhiên hưng phấn vỗ vỗ tay nàng "Nàng tới nàng tới!" Đào Thư Cần ngẩng đầu nhìn lại liền thấy phía trước có rất nhiều đám người ra tan làm ra về."Là người nào?" "Là người đang lái xe nhìn đặc biệt xinh đẹp á!" Vu Tư Linh chỉ vào phía trước nói. "Cậu nói gì tà quái vậy, tớ còn không biết cậu có thể nhìn thấy quỷ đó." "Cậu nói ai là quỷ?" Vu Tư Linh lạnh lùng Thư Cần đối với miệng làm động tác kéo khóa này, Vu Tư Linh chạy lên chặn một chiếc xe đạp ngay giữa Thư Cần chậm rì rì theo sau, thấy người ngồi trên xe đang xoa đầu Vu Tư Linh, nhìn dáng vẻ còn cao hơn Vu Tư Linh không ít, không hổ là khuân đến gần đã nghe thấy Vu Tư Linh cười khanh khách, sau đó quay đầu lại nói "Đúng rồi, A Lê, đây là bạn từ nhỏ của tớ Đào Thư Cần." Đào Thư Cần lập tức tiến lên, cái người vẫn luôn đưa lưng về phía nàng đột nhiên quay đầu cười nhạt "Xin chào, quả đào, Linh Linh thường xuyên nhắc tới cậu, rốt cuộc cũng được gặp mặt chính thức." Đào Thư Cần "!!!" Đẹp đến hít thở không thông, trẫm cần hộ giá! Giá trị nhan sắc đỉnh cao vậy sao có thể đi khuân gạch? Là bởi vì ước mơ sao? Là bởi vì tình yêu sao?! "Xin chào, tớ cũng đã nghe kể về cậu con nhỏ này còn nói cả nhủ danh của tớ cho cậu biết hả, ngại quá." Đào Thư Cần cười cười, lần nữa nhìn trên dưới đánh giá đối Nguyệt Uẩn ăn mặc một bộ đồng phục lao động liền thân, tay áo xăn đến khuỷu tay làm lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, đai lưng phác hoạ vòng eo nàng mảnh khảnh nhưng bả vai thực thẳng, là dáng người vai vuông góc người người hâm cột kiểu đuôi ngựa thấp, bên tai tự nhiên buông xuống vài sợi tóc lộ ra khuôn mặt hoàn ra không phải là lớp makeup, mũi cao thẳng, tổng hợp ngũ quan nhìn có chút thâm thúy, một đôi mắt phượng đuôi mắt thượng chọn, khi cười như đang tán tỉnh lúc giận càng hiện uy như không nhìn thấy chiếc xe đạp phía sau còn buộc túi nilon, Đào Thư Cần thậm chí cảm thấy với nhan sắc này gia nhập giới giải trí tương lai còn có thể cướp mất miếng ăn của Vu Tư Linh luôn ấy chứ."Hành lý chị mang theo ở đây sao?" Vu Tư Linh vỗ vỗ túi nilon."Ừm, đồ dùng không nhiều lắm, còn thiếu cái gì sau này chúng ta mua từ từ." Lê Nguyệt Uẩn người vừa nói vừa cười đi về nhà, tựa hồ hoàn toàn quên mất phía sau còn có một con cẩu độc chiếc xe đạp dưới lầu, Lê Nguyệt Uẩn gỡ túi nilon xuống vác lên vai."Nhìn đi, đây là lão bà của tớ." Vu Tư Linh bước chậm lại hai bước trộm ghé vào Đào Thư Cần bên tai nói, "Có đủ "ngon" không hả?" Đào Thư Cần gian nan nhảy ra một chữ "Ngon." "Linh Linh, các em đi trước đi." Vu Tư Linh nói "Em đi phía sau giúp chị nâng túi." "Không cần, đều là chút đồ vật nhẹ nhàng." Lê Nguyệt Uẩn đứng tránh đường, Vu Tư Linh không nói gì nữa lôi kéo Đào Thư Cần đi lên dẫn vừa đi hai bước đột nhiên nghe thấy mặt một tiếng vang vô cùng lớn trên cầu thang đều có vẻ phá lệ dọa Thư Cần trực tiếp bị dọa quay đầu nhìn lại, ngốc thấy Lê Nguyệt Uẩn trên vai khiêng bao tải, một chân đạp lên một cái vỏ chai nước khoáng đã bị người ta vứt Thư Cần "......?" Lê Nguyệt Uẩn vừa cúi đầu Vu Tư Linh liền vô cùng thuần thục mà đi lại nhặt lên cái chai bị đạp bẹp, hướng nàng dựng cái ngón tay cái "Bỏ vào thùng màu xanh lục bảo vệ môi trường." Lê Nguyệt Uẩn "Cần kiệm quản gia." Hai người liếc nhau, cho nhau mấy cái liếc mắt thưởng thức trong ánh mắt tràn ngập tình Thư Cần "............" WTF???.
Trung tâm thành phố Tuyên Dương có rất nhiều tòa nhà cao ốc san sát nối tiếp nhau. Người người ăn mặc ngăn nắp đĩnh đạc đi nhan nhãn trên đường phố, những thứ xa xỉ thời thượng liếc mắt trên đường phố cũng thấy được ngay cả WC công cộng cũng tản ra mùi thơm của tiền tài. Nhưng khác với trung tâm thành phố chính là ở đây mặt ngoài nhìn thấy phồn vinh, nhưng vẫn còn có một ít tòa nhà thấp bé, phòng ốc kiến trúc chen chúc hỗn độn thậm chí có thể thò tay qua khung cửa sổ bắt tay với nhà kế bên. Ngõ nhỏ âm u ẩm ướt, không thấy được ánh mặt trời. Và chỗ đó được gọi là —— thôn trong thành phố. Ở nơi này cư dân phần lớn là những người có mộng trở thành người thành phố, vẫn chưa có nền móng vững chắc nên chọn nơi này làm nơi dừng chân. Hôm nay giữa trưa, thời tiết nóng bức. Một chiếc Maserati màu đỏ sậm ngừng ở đầu ngõ, làm cư dân trong xóm cứ quanh đi quẩn lại nhìn nhìn cực kỳ hâm mộ. Lúc này, cửa xe mở ra, một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp từ trên xe bước xuống, nhìn hẻm nhỏ dơ bẩn mọi thứ hổn loạn nhăn mi. Người qua đường sôi nổi mà chẳng thể làm gì được ngoài xuýt xoa, thật là làm nam sinh trầm mặc, nữ sinh rơi lệ một màn. Cô gái đi vòng qua lên kia mở cửa xe, khó tin nói "Vu Tư Linh, cậu chắc chắn muốn ở lại chỗ này à?" "Đương nhiên." Bên trong truyền ra một giọng nói còn mang theo ý cười như nước suối gió mát, thấm nhân tâm phi. Người qua đường không khỏi tò mò, cố gắn rướn cổ nhìn phía bên kia. Người trong xe đầu tiên để vali xuống sau đó mới đặt hai chân bước xuống. Một lát sau, tất cả mọi người đều không dám hô hấp sợ lại làm kinh động đến vị mỹ nhân mới vừa đến. Cô gái này ước chừng hai mươi tuổi dáng vẻ xinh đẹp nhưng lại pha thêm chút thành thục. Tóc xõa, hóa trang điểm nhẹ nhàng, một cái quần jean màu xám phối với áo sơ mi trắng đơn giản lại không có vẻ nhạt nhòa. Không thể không thừa nhận bây giờ có gương mặt đẹp dáng người tốt thì có mặc cái bao tải cũng bưng lên tivi được. Đặc biệt là nụ cười trên mặt cô gái đó, gãi đúng chỗ ngứa, mi mắt cong cong nhìn về phía ngõ nhỏ. Ánh mặt trời dừng trên gương mặt nàng, lông mi nhỏ dài hơi hơi rung động, đôi mắt trăng non linh động có thần, mũi cao thẳng, môi mỏng mê người. Thời điểm cười rộ lên còn có một đôi má lúm đồng tiền. Mấy cái nam sinh trong xóm liếc mắt nhìn nhau nhưng không ai dám lên trêu chọc Bọn họ biết rõ, cô gái xinh đẹp tuyệt trần này sẽ không đời nào chọn ao cá nhà bọn họ. Bất quá không khí xung quanh cô gái này không khiến cho người khác muốn tránh xa ngược lại làm người nhịn không được muốn tới gần chỉ vì muốn nhìn nụ cười nàng nhiều hơn. Trong lúc các nam sinh do dự hết sức, đã có người lướt qua bọn họ chủ động tiến lên chào hỏi. "Mỹ nữ, muốn tới xem phòng sao?" Bà chủ nhà trọ tóc quăn phe phẩy cây quạt hương bồ hỏi. "Không cần, chúng ta đã chọn được phòng rồi." Vu Tư Linh hướng nàng cười cười, quay đầu nhìn về phía Đào Thư Cần. Đào Thư Cần mở cốp xe. Vu Tư Linh tiến lên hai người hợp lực khinh ra một cái túi da rắn, bên trong trướng phình phình. Mọi người "???" Đây là muốn làm gì? Vu Tư Linh nhìn một vòng, thấy bên cạnh có một chiếc xe ba gác đang dừng chạy tới cùng người lái xe nói hai câu. Ông chú cao hứng đi tới khiêng lên túi da rắn ném vào xe ba bánh "Cô gái, muốn đi tới đâu." Vu Tư Linh chạy nhanh lôi kéo Đào Thư Cần đi qua bên này "Tôi dẫn đường cho ông." Một đám người hốt hoảng. "Đám bạch phú mỹ tới đây làm gì?" "Trải nghiệm sinh hoạt?" "Xuống nông thôn giúp đỡ người nghèo?" "Không hiểu mấy người này định làm gì, kẻ có tiền thật biết chơi." Đi thẳng vào ngõ nhỏ đến ngã rẽ thứ nhất quẹo trái, tòa nhà đầu tiên chính là nơi Vu Tư Linh thuê. Nói đúng ra là nàng cùng bạn gái Lê Nguyệt Uẩn cùng nhau thuê. Phòng ở lầu 4, không có thang máy, ánh sáng tạm được. Đại thúc đem đồ vật để xuống xong liền chạy lấy người. "Cậu thuê căn nhà tốn bao nhiêu tiền?" Đào Thư Cần đứng trong phòng đánh giá một vòng, tốn 15 giây đi từ ngoài đến nhà vệ sinh. Tham quan kết thúc. Mặt tường còn rớt mấy mảng bám, giường cũng kiểu cũ phải ghép lại. Toàn bộ phòng đều tản ra một mùi...... ừm, bần cùng. "800, có phải rất tốt không." Vu Tư Linh mở cửa sổ, một lát sau lại đóng lại cửa sổ, nơi này không có không khí hay gió mát nào hết, cả cảnh vật cũng không ổn. "Rất tiện nghi, căn này cũng chỉ tốn một bữa tiền cơm thôi." Đào Thư Cần đột nhiên cười, "Nếu như tớ nói với chú, trùm địa ốc biết cậu ở loại địa phương như thế này không biết biểu tình của chú như thế nào?" "Cậu ngàn vạn đừng nói!" Vu Tư Linh luôn mãi dặn dò, "Nhớ kỹ, tớ hiện tại là hộ nghèo!" "Nhớ kỹ mà." Đào Thư Cần hứa sẽ không méc ba nàng nhưng đối với chuyện này vẫn là cảm thấy khó tin. Cái người này nửa năm trước đột nhiên bắt đầu yêu đương vẫn cất giấu không chịu cho nàng gặp mặt người kia. Kết quả cuối tuần trước đột nhiên nói muốn cùng bạn gái cùng thuê nhà ở riêng nhờ nàng đưa tới giúp. "Hôm nay có gặp được bạn gái cậu không? Không chơi kim ốc tàng kiều nữa?" Đào Thư Cần truy vấn, nếu không phải vì để nhìn thấy cô gái trong truyền thuyết kia nàng mới không bỏ một buổi học làm xe ôm đưa người đến đây đâu. "Có thể, nàng cố ý dặn dò rằng cậu đã giúp tớ chuyển đồ nên muốn mời cậu ăn cơm." Vừa nói đến bạn gái, Vu Tư Linh lại cười như con khờ. "Ăn cơm cũng được thôi, chỉ cần lúc ăn đừng dọn thêm một đống cơm chó là tốt lắm rồi, ok?" "Yên tâm đi, chúng tớ chưa bao giờ tú ân ái." Lời nói là nói như vậy, nhưng khóe miệng tươi cười Vu Tư Linh đã muốn ngoác đến tận mang tai. "Thật không? Tớ không tin." Đào Thư Cần cười nói, "Bây giờ làm gì? Dọn dẹp đồ vật chút?" "Đúng vậy." Vu Tư Linh búng tay một cái "Bắt đầu thôi." Mở túi da rắn, Đào Thư Cần mới thấy rõ đồ vật bên trong, thiếu chút nữa trực tiếp ném ra vựa ve chai. Ly súc miệng tại cửa hàng đồng giá hai nguyên, dép lê và khăn lông năm đồng một món, lược một khối, khung gương hai khối...... Chậu rửa mặt vẫn là cái bằng thiết, màu trắng dưới đáy có một chữ "Hỉ". "Cái gì mà toàn là đồ cổ thế này." Đào Thư Cần trợn mắt há hốc mồm lấy từng món để ra ngoài "Có khi nào chút tớ móc ra được nước tiểu hồ ? luôn không?" "Ớ sao tớ lại quên nó được chứ!" Vu Tư Linh giống như thể hồ quán đỉnh, "Chút nữa đi cửa hàng đồng giá mười nguyên đào bảo bối tiếp". "......" Đào Thư Cần cả người đều đã tê rần, từ nhỏ cả hai nàng đều cùng nhau quẹo lựa ở mấy cửa hàng xa xỉ đã quen. Giờ nói đổi tính liền đổi ngay à, còn muốn đại náo cửa hàng đồng giá cơ đấy? Đến tột cùng là vì cái gì! À, vì tình yêu. Vu Tư Linh từng nói qua con người bạn gái nàng từ nhỏ lớn lên trong gia cảnh bần cùng cho nên rất có ý chí tiến thủ, còn ghét nhất những kẻ phú nhị đại ham ăn biếng làm lời này giống như niệm kinh chui vào đầu Vu Tư Linh. Vì thế nàng quyết chí tự cường, giả nghèo còn ghét phú quý như thù địch trăm năm. Kết quả không nghĩ tới, Hai! Người! Trở! Thành! Người! Yêu! Mọi thứ đã thiết lập sẵn rồi, chỉ còn cách phóng lao phải theo lao. "Đúng rồi, bạn gái cậu tên gì." Đào Thư Cần một bên hỗ trợ sắp xếp đồ dùng sinh hoạt, một bên hỏi. Vu Tư Linh "Lê Nguyệt Uẩn. Sáng sớm hiện ra, ánh trăng chất chứa với đêm mà tạm lạc." "Nàng khi nào mới về, đồ cần phải dọn nhiều vậy để một mình cậu sắp à?" Đào Thư Cần nói. "Phải đi làm nữa chứ, công việc của nàng rất vội." Vu Tư Linh nói xong, liền thấy Đào Thư Cần đang cầm gói hàng chuyển phát nhanh nửa ngày cũng chưa xé mở, "Đưa cho tớ." Đào Thư Cần đưa cho nàng. Vu Tư Linh trực tiếp bạo lực xé rách. Đào Thư Cần nhìn Vu Tư Linh khóe mắt muốn nứt ra, trốn ở một góc run bần bật "Cuộc sống này đã làm gì cậu rồi! Cậu có còn là gà con bé nhỏ Vu Tư Linh hồi xưa?" "Con người luôn muốn trưởng thành hơn." Vu Tư Linh tự hào nói, " Thật ra đây là do lão bà nhà tớ chỉ dạy. Nàng biết rất nhiều kĩ năng, bây giờ tớ có thể tự tin sống ngoài hoang đảo luôn ấy chứ." "Cậu làm tớ càng ngày càng tò mò bạn gái cậu là người thế nào đấy." "Nhân viên làm công thôi." Vu Tư Linh vô cùng tự hào, "Nàng dựa vào đôi tay cần lao, gánh vác trọng trách phục hưng tổ quốc, ngày đêm xây dựng tuyến đầu chứng kiến các tòa nhà cao ốc mọc lên dưới ánh ban mai. Tro tàn dừng ở đầu vai, nàng cũng chỉ sẽ nhẹ nhàng lau đi, lưu lại thành phố này một bóng dáng kiên cố đáng tin cậy." Đào Thư Cần sửng sốt vài giây "Cho nên nàng là?" Vu Tư Linh "Khuân gạch." Đào Thư Cần "......" Đào Thư Cần "Chỉ có vậy?!" "Đương nhiên không phải thế! Nàng mười tám loại võ nghệ đều biết hết đó!" Vu Tư Linh nói xong bổ sung nói, "Có khả năng trộn xi măng, trát thép, dán gạch men sứ nữa?" Đào Thư Cần "............." Đào Thư Cần hiện tại liền rất muốn gọi điện thoại cáo trạng với chú Vu! Vu Tư Linh tiếp tục quét dọn nghĩ đến mình chưa có gửi tin nhắn cho Lê Nguyệt Uẩn lập tức lấy di động gửi ngay một tin nhắn WeChat. 【 Không phải 0】 Em đang dọn dẹp nhà, chị đi làm thế nào rồi? Bên kia không có trả lời ngay chắc là đối phương đang bận làm việc. Bất quá nàng cũng hiểu được lão bà phải làm việc rất vất vả. Nàng lại thu thập một hồi di động mới kêu lên, là Lê Nguyệt Uẩn trả lời. 【 Lão bà 】 Vất vả, tôi vẫn còn nổ lực làm việc. Hôm nay gạch nóng đến phỏng tay, tôi sẽ tranh thủ 6 giờ đúng tan tầm. 【 Không phải 0】 Lý vân long Ngươi con mẹ nó hôm nay cũng muốn nguyên khí tràn đầy "Nàng hẳn là 6 giờ rưỡi mới tới, chúng ta từ từ mà làm." Hai người đem phòng dọn dẹp đồ vật đều chỉnh tề, Vu Tư Linh lại dẫn nàng đi xuống sạp hàng dưới lầu đào hàng rẻ tiền. Mặt tiền cửa hàng quá hẹp hai người vào cùng không đủ chổ, Đào Thư Cần phải đứng bên ngoài chờ nhìn người bạn từ nhỏ đã được sủng ái giờ phải ở cái chỗ này sinh hoạt, nàng vô cùng đau lòng. Lại nghĩ đến nàng có thể thích một người mà người ta chỉ là người khuân gạch. Không phải xem thường nghề này nhưng với thân phận là một người bạn từ bé nàng mong rằng đối tượng của bạn mình sẽ cho nàng một tương lai tốt. Chờ buổi tối gặp Lê Nguyệt Uẩn lại nói, nếu là người không đáng tin cậy nàng cũng chỉ có thể khuyên Vu Tư Linh về nhà. Hoàng hôn dần dần buông xuống, Vu Tư Linh mang tất cả đồ vật mua được chạy lên phòng nhìn nhìn thời gian rất mau đến 6 giờ rưỡi. Lo lắng Lê Nguyệt Uẩn lần đầu đến đây không tìm được nhà vì thế cùng Đào Thư Cần đi cửa thôn đợi người. Đi ở trên đường, Vu Tư Linh đột nhiên sờ soạng đầu "Thiếu chút nữa quên mất! Buổi sáng vội vàng kẹp cái kẹp tóc này." Nói, nàng gỡ xuống một cái kẹp Tiffany nhét vào tay Đào Thư Cần "Cho cậu." Đào Thư Cần "......" Hai người ở giao lộ đợi một hồi, Đào Thư Cần nhìn nhìn thời gian 6 giờ 29 giây, nói "Có khi nào nàng đến trễ không?" "Sẽ không." Vu Tư Linh khoanh tay nhìn xung quanh, ý cười dịu dàng nói, "Tuy rằng công việc nàng nhiều nhưng mỗi khi hẹn đều rất đúng giờ." "Phải không?" Chỉ còn có một phút thôi. Đang lúc Đào Thư Cần cúi đầu xem di động, Vu Tư Linh bên cạnh đột nhiên hưng phấn vỗ vỗ tay nàng "Nàng tới nàng tới!" Đào Thư Cần ngẩng đầu nhìn lại liền thấy phía trước có rất nhiều đám người ra tan làm ra về. "Là người nào?" "Là người đang lái xe nhìn đặc biệt xinh đẹp á!" Vu Tư Linh chỉ vào phía trước nói. "Cậu nói gì tà quái vậy, tớ còn không biết cậu có thể nhìn thấy quỷ đó." "Cậu nói ai là quỷ?" Vu Tư Linh lạnh lùng hỏi. Đào Thư Cần đối với miệng làm động tác kéo khóa kéo. Lúc này, Vu Tư Linh chạy lên chặn một chiếc xe đạp ngay giữa đường. Đào Thư Cần chậm rì rì theo sau, thấy người ngồi trên xe đang xoa đầu Vu Tư Linh, nhìn dáng vẻ còn cao hơn Vu Tư Linh không ít, không hổ là khuân gạch. Vừa đến gần đã nghe thấy Vu Tư Linh cười khanh khách, sau đó quay đầu lại nói "Đúng rồi, A Lê, đây là bạn từ nhỏ của tớ Đào Thư Cần." Đào Thư Cần lập tức tiến lên, cái người vẫn luôn đưa lưng về phía nàng đột nhiên quay đầu cười nhạt "Xin chào, quả đào, Linh Linh thường xuyên nhắc tới cậu, rốt cuộc cũng được gặp mặt chính thức." Đào Thư Cần "!!!" Đẹp đến hít thở không thông, trẫm cần hộ giá! Giá trị nhan sắc đỉnh cao vậy sao có thể đi khuân gạch? Là bởi vì ước mơ sao? Là bởi vì tình yêu sao?! "Xin chào, tớ cũng đã nghe kể về cậu nhiều. Cái con nhỏ này còn nói cả nhủ danh của tớ cho cậu biết hả, ngại quá." Đào Thư Cần cười cười, lần nữa nhìn trên dưới đánh giá đối phương. Lê Nguyệt Uẩn ăn mặc một bộ đồng phục lao động liền thân, tay áo xăn đến khuỷu tay làm lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, đai lưng phác hoạ vòng eo nàng mảnh khảnh nhưng bả vai thực thẳng, là dáng người vai vuông góc người người hâm mộ. Tóc cột kiểu đuôi ngựa thấp, bên tai tự nhiên buông xuống vài sợi tóc lộ ra khuôn mặt hoàn hảo. Nhìn ra không phải là lớp makeup, mũi cao thẳng, tổng hợp ngũ quan nhìn có chút thâm thúy, một đôi mắt phượng đuôi mắt thượng chọn, khi cười như đang tán tỉnh lúc giận càng hiện uy áp. Nếu như không nhìn thấy chiếc xe đạp phía sau còn buộc túi nilon, Đào Thư Cần thậm chí cảm thấy với nhan sắc này gia nhập giới giải trí tương lai còn có thể cướp mất miếng ăn của Vu Tư Linh luôn ấy chứ. "Hành lý chị mang theo ở đây sao?" Vu Tư Linh vỗ vỗ túi nilon. "Ừm, đồ dùng không nhiều lắm, còn thiếu cái gì sau này chúng ta mua từ từ." Lê Nguyệt Uẩn nói. Hai người vừa nói vừa cười đi về nhà, tựa hồ hoàn toàn quên mất phía sau còn có một con cẩu độc thân. Đậu chiếc xe đạp dưới lầu, Lê Nguyệt Uẩn gỡ túi nilon xuống vác lên vai. "Nhìn đi, đây là lão bà của tớ." Vu Tư Linh bước chậm lại hai bước trộm ghé vào Đào Thư Cần bên tai nói, "Có đủ "ngon" không hả?" Đào Thư Cần gian nan nhảy ra một chữ "Ngon." "Linh Linh, các em đi trước đi." Vu Tư Linh nói "Em đi phía sau giúp chị nâng túi." "Không cần, đều là chút đồ vật nhẹ nhàng." Lê Nguyệt Uẩn đứng tránh đường, Vu Tư Linh không nói gì nữa lôi kéo Đào Thư Cần đi lên dẫn đường. Mới vừa đi hai bước đột nhiên nghe thấy mặt một tiếng vang vô cùng lớn trên cầu thang đều có vẻ phá lệ dọa người. Đào Thư Cần trực tiếp bị dọa quay đầu nhìn lại, ngốc ra. Chỉ thấy Lê Nguyệt Uẩn trên vai khiêng bao tải, một chân đạp lên một cái vỏ chai nước khoáng đã bị người ta vứt bỏ. Đào Thư Cần "......?" Lê Nguyệt Uẩn vừa cúi đầu Vu Tư Linh liền vô cùng thuần thục mà đi lại nhặt lên cái chai bị đạp bẹp, hướng nàng dựng cái ngón tay cái "Bỏ vào thùng màu xanh lục bảo vệ môi trường." Lê Nguyệt Uẩn "Cần kiệm quản gia." Hai người liếc nhau, cho nhau mấy cái liếc mắt thưởng thức trong ánh mắt tràn ngập tình yêu. Đào Thư Cần "............" WTF???
vợ tôi mỗi ngày đều giả nghèo